Ở vùng Bắc Cảnh hoang vắng, một chiếc trực thăng chậm rãi hạ cánh.
“Ông nội, có phải chúng ta đã đến nhầm chỗ rồi không?”
Người thiếu niên bước xuống trực thăng cau mày nhìn ông lão tóc bạc trắng bên cạnh.
“Không có.” Ông lão lắc đầu cười nói: “Đây là nơi chúng ta phải tới!”
“A?” Thiếu niên trợn to mắt, dở khóc dở cười hỏi: “Đây… Đây là nhà tù được mệnh danh là nơi canh gác nghiêm ngặt nhất trên thế giới sao?”
Nơi này chỉ có mấy chục ngôi nhà tồi tàn bằng đất đá, đừng nói tới lính canh, ngay cả tường rào cũng không có!
Chỉ có vậy mà cũng dám gọi đây là nhà tù được canh gác nghiêm ngặt nhất?
Một đứa trẻ ba tuổi cũng có thể dễ dàng vượt ngục được đúng không?
Ông lão khẽ gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ cuồng nhiệt: “Chỉ cần cậu ta ở đây, có sơ sài đến đâu cũng có thể là ngục tù!”
“Cậu ta?” Thanh niên kinh ngạc: “Là Lâm Vũ, người đã gọi con tới đây để làm người canh giữ sao?”
“To gan!”
Sắc mặt ông lão lập tức phủ đầy sương giá, tức giận hét lên: “Lâm Vũ là để con gọi sao? Gọi cậu ta là Mục Bắc Vương! Mục Bắc Vương của Vĩnh Mục Bắc Cảnh! Nếu con còn dám nói bậy bạ thì đừng trách ông vì nghĩa lớn mà mặc kệ tình thân!”
Một luồng khí vô hình đẩy thiếu niên lùi lại vài mét.
Ngay cả chiếc trực thăng phía sau họ cũng rung chuyển.
Thiếu niên lảo đảo ngã xuống đất, nhưng khuôn mặt lại tỏ ra không phục.
Ông lão khẽ thở dài, lại hỏi: “Con có biết mười đại chiến thần đương thời không?”
“Biết.”
Nhắc tới mười đại chiến thần, trên mặt thiếu niên lập tức lộ ra vẻ ngưỡng mộ, theo bản năng hỏi: “Chẳng lẽ, anh ta là một trong mười đại chiến thần sao?”
Mười đại chiến thần, đó là những người đứng ở đỉnh cao của thế giới!
Người đời, ai mà không ngưỡng mộ?
“Trong mắt cậu ta thì mười đại chiến thần đã là gì?”
Ông lão khinh thường chỉ vào căn nhà nát trước mặt nói: “Nơi đây là nơi hai vị chiến thần đang bị giam giữ! Còn có ba vị nữa đã biến thành linh hồn dưới thanh kiếm Vô Phong của cậu ta! Mà bốn vị chiến thần của Hoa Quốc ta đều là thuộc hạ của cậu ta!”
Cái gì?
Thiếu niên trợn to mắt, thất thanh nói: “Sao có thể như vậy! Không phải ông nói anh ta mới hai mươi hai tuổi sao? Làm sao anh ta có thể lợi hại như vậy? Chẳng lẽ anh ta là thần sao?”
“Nếu trên đời thật sự có thần, thì đó chắc chắn là Mục Bắc Vương!”
Ông lão trịnh trọng nói: “Nếu không phải ông có ơn cho cậu ta một bữa cơm vào cái năm mà cậu ta mới tới Bắc Cảnh, thì chuyện tốt như vậy sao có thể tới lượt con?”
Đây mà coi là chuyện tốt sao!
Đây rõ ràng là một công việc nguy hiểm đến tính mạng!