Ngôi sao thứ 12

Chương 1



Lương Úy ngồi vào bàn, cẩn thận giơ tay.

Mặt trong của cánh tay có một vết bầm, đau âm ỉ. Phần da này thường ít tiếp xúc với ánh mặt trời, so với làn da ở những nơi khác trên cánh tay, nơi này trắng trẻo và non mịn hơn.

Bình thường vô tình va mạnh vào đâu đó đã dễ bị thương, đừng nói gì đến vết bầm dài gần nửa thước này.

Lương Úy hít một hơi, không biết khi nào vết bầm mới mờ đi.

Cũng không khỏi cảm thấy may mắn vì cô sinh ra ở phương Bắc, đã sang tháng chín, thời tiết dần trở lạnh, mặc áo dài tay cũng không có gì bất thường.

Cánh cửa sau lưng cô nhẹ nhàng bật mở, Chu Trân bước đến, cầm một que thuốc mỡ trên tay: “Còn đau không?”

“Dạ không đau”, Lương Úy ngẩng đầu, “Mẹ bôi thuốc chưa?”

Chu Trân ngồi bên mép giường: “Mẹ không sao, lần sau ba con đang say thì đừng chống đối ông ấy. Ông ấy say như vậy, có biết gì nữa đâu.”

Lương Úy im lặng không nói, nhìn nụ cười gượng gạo của Chu Trân, Lương Úy dùng ngón tay véo véo mép bàn, ậm ừ vài tiếng.

Chu Trân nói thêm: “Tối nay đi ăn thì mặc áo khoác vào.”

Lương Úy gật đầu.

Chu Trân đứng dậy, Lương Úy xoay đầu nhìn bóng dáng của Chu Trân, không kiềm lòng được, đành gọi mẹ, đối diện với ánh mắt dò hỏi của Chu Trân, Lương Úy cắn môi: “Mẹ, tối nay con của chú Trần cũng đi ăn sao?”

Chu Trân bối rối: “Ba con không nói gì cả, sao thế?”

“Dạ, không có gì.”

Dường như Chu Trân nhớ ra chuyện gì đó, bà nở nụ cười: “Nói đến chuyện này, có phải con của chú Trần học cùng trường với con không?”

Lương Úy nói: “Dạ phải.”

“Thằng bé có vẻ giỏi giang lắm”, Chu Trân nói, “Danh sách phân ban xã hội và tự nhiên của con được công bố chưa?”

“Dạ chưa, ngày mai đến nhập học mới biết ạ.”

Chu Trân không hỏi nữa, lại dặn dò: “Nhớ bôi thuốc mỡ đấy, đừng lười, con gái mà để lại sẹo thì không hay đâu.”

Lương Úy trả lời: “Dạ, con hiểu rồi.”

Sau khi Chu Trân rời đi, Lương Úy ngả người xuống bàn, nghĩ đến chuyện ngày mai nhập học, cảm thấy hào hứng một chút, bất an một chút.

Hôm nay ăn tối tại một nhà hàng năm sao ở thành phố Yến Nam.

Lương Úy và gia đình đến sớm, vào phòng riêng chờ đợi, trong lúc đó, Lương Quốc Đống trả lời hai cuộc điện thoại, không hề hạ giọng, khi kích động còn chửi bậy mấy tiếng, làm phiền nhân viên qua lại trên hành lang, bị họ liếc nhìn mấy lần.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.